Cuộc chạy đáng nhớ 50km road - CHALLENGE MYSELF
"If you want to run, run a mile. If you want to experience a different life, run a marathon." Emil Zatopek
Đúng ngày hôm nay là kỷ niệm đúng 4 năm (14/11/2020) của một trong các lần chạy bộ làm mình đáng nhớ nhất. Vì chính lần chạy bộ này tiếp thêm niềm tin sắt đá cho mình rằng “Đôi khi bạn lung lay, nghi ngờ bản thân vì bạn không quá xuất sắc, nhưng nếu một khi bạn thật sự muốn thứ gì, bạn đặt mục tiêu rõ ràng thì cái méo gì bạn cũng có thể hoàn thành và đạt được hết."
Trở lại năm 2020, đó là một năm mà cộng đồng chạy bộ bắt đầu sôi động hơn. Giải chạy thì xuất hiện ào ào khắp mọi mặt trận Nam-Trung-Bắc, giải chạy ảo thì tưng bừng khắp mọi ngỏ hẻm, nhà nhà công ty đều cố gắng tổ chức một giải chạy online cho nhân viên. Công ty cũ của mình cũng không ngoại lệ, với cái tên mĩ miều "Bo*ch Running Challenge". Sơ bộ thì đã challenge thì phải có phần thưởng xứng đáng, nào là giải tổng quãng đường dài nhất, rồi giải chạy nhanh nhất, rồi giải chạy dài nhất trong một lần chạy, .. vân vân.. mây mây.... Mỗi giải thì đi kèm một phần hiện kim nho nhỏ.
Sau khi cân nhắc lượng sức tài cán có hạn của bản thân thì mình ngắm vào giải có phần trăm cao nhất mà mình có thể đạt được - Đó là giải tổng quãng đường xa nhất trong một lần chạy. Bằng một suy nghĩ non nớt lúc đấy, mình dự tính chắc chạy 50km là có được giải nên thôi mình set target nhẹ cho bản thân là 50km. Thật ra cũng hên cùng thời điểm đấy, mình đang tập luyện cho một giải Full Marathon-42km đầu đời vào tháng 12/2020, nên sức lực lúc đó cũng tạm được, chỉ có cái là chưa lần nào chạy quá 30km/lần. (Ngoài lề: thật ra lúc đầu mình không tính chạy đâu, vì mình tính để dành khoảnh khắc hoàn thành cự li 42km trọng đại vào giải chạy chính thức và được cầm huy chương hơn). Nhưng cuộc sống mà, cơ hội đến tay thì mình phải nắm thôi, mình là đứa thích được thử thách lại đam mê tiền mà giải này thì hội tụ cả hai → So, WHY NOT, tiền là động lực mà haha.
Mình chọn ngày thực hiện thử thách vào một chiều thứ bảy, để sang chủ nhật để nằm dưỡng thương nguyên ngày. Lần chạy này, mình cảm giác như đi đánh trận vậy. Chuẩn bị từ cả một tuần trước, nào là lên lịch chạy nhẹ, nghỉ ngơi, lên các vật dụng cần mang theo, lịch ăn uống trước 1 ngày, vào buổi sáng ngày chạy, một tâm hồn đẹp à nhầm một tâm hồn sắt đá...đủ..đủ mọi thứ....Mình sợ vì Benjamin Franklin từng nói rằng "Failing To Prepare Is Preparing To Fail”. Kế hoạch dự kiến sẽ bắt đầu lúc 16h và kết thúc lúc 24h đêm. Lúc đầu có nhắn vài bạn nhờ support nhưng thấy khó khăn với sợ phiền quá nên mình tự thực hiện vậy.
"Failing To Prepare Is Preparing To Fail.” - Benjamin Franklin
Thế mà may mắn là lúc chạy lại xuất hiện những quí nhân - NHỮNG NGƯỜI ĐỒNG HÀNH. 20km đầu mình chạy cùng một người anh tên H là cựu sinh viên của học bổng Thạc sỹ Châu Âu ERAMUS MUNDUS danh giá, giờ thì anh đang chạy bên Châu Âu rồi. Hai anh em vừa chạy vừa trò chuyện vừa thở, một lèo rồi cũng xong. Sau đó anh có hẹn nên về. Ngay liền lập tức có một cú điện thoại gọi đến hỏi mình còn chạy không anh ra. Thế là 10km lại được đồng hành bởi người anh tên Tr siêu giỏi, hiện giờ đang làm sếp HR tại một công ty lớn. Lúc này mình vẫn còn sung sức lắm, cứ tàn tàn vừa chạy vừa nói vừa cười nhưng thở hơi bắt đầu hơi nặng hơn. Vừa hoàn thành đúng chỉ tiêu, anh Tr 10km (còn mình thì đúng 30km) thì anh Tr cũng có hẹn phải về. Đúng y như cuộc đời, không ai có thể đi bên cạnh hỗ trợ mình mãi cả, đến lúc bạn phải đi một mình bằng chính sức lực và ý chí của mình mà thôi.
20km cuối, tự nhủ còn mình ta với ta đấy. Cười cái rồi làm thôi. Đã đặt mục tiêu thì làm tới cùng, chạy tàn tàn 2 lần 10km rồi xong về ăn ngủ nghỉ phẻee. Cứ túc tắc cặm cụi 100m.. 200m..500m..1km..2km..5km..10km, thế xong một round 10km, còn 1 round nữa. Thật ra 20km cuối, vì tự nghỉ ngơi nhiều lần nên mình lại không thấy đau, chỉ hơi mệt, đặc biệt hơn mình lại cười nhiều nhất. Cười vì mình nghĩ từ lúc đặt mục tiêu tới khoảnh khắc hiện tại là mình đang thực hiện mục tiêu đấy. Mình vui dễ sợ, chạy vừa nghe nhạc, vừa hát, vừa tự động viên, vừa ngẫm nghĩ đủ chuyện linh tinh, tầm phào trên đời. Này thì nghĩ rằng nếu mình làm điều mình muốn nhưng chẳng may không thành công mà lại “thành công nhân” thì mình có buồn không, có hối tiếc không...(Still a open question for me until now.) Giờ ngồi viết lại vẫn nhớ trọn vẹn nguyên cảm xúc ngày hôm đấy.
Xong, rồi cũng xong. Mình hoàn thành xong 50km. Quá vui. Nhưng cái không xong ở đây là mình không có giải haha . Vì sang ngày hôm sau có 2 người anh cùng công ty còn xuất sắc hơn - 1 anh chạy hơn 60km, 1 anh chạy hơn 70km. Ui wow, xuất sắc, 2 anh xứng đáng có giải và có 10 người yêu. Đành thôi, coi như mình đạt được 1 nửa target - thử thách bản thân với 50km vậy :)))).
Câu chuyện quá dài, nếu mọi người chịu khó đọc tới đây thì biết nói gì bây giờ. CẢM ƠN NGHEN. Đây là một trải nghiệm cá nhân từ bản thân mình. Mình viết ra vì muốn chia sẻ đến cho mọi người, hi vọng giúp mọi người vững tin hơn vào điều mình mong muốn ở tương lai. CỨ THỬ VÀ CỐ HẾT SỨC ĐI. CUỘC SỐNG MÀ, BIẾT ĐÂU BẤT NGỜ. BẠN SẼ TỰ HÀO VỀ BẢN THÂN ĐẤY !!!
P/s: